“ĐỂ NGỢI KHEN CHÚA” (Mác 11:1-10) “Anh em ngày trước không phải là một dân, mà bây giờ là dân Đức Chúa Trời, trước không được thương xót, mà bây giờ được thương xót.” (1Phi. 2:10) Có truyền thuyết kể về một ngôi làng nhỏ ở Tây Ban Nha. Dân làng được biết nhà vua sẽ đến thăm. Đã từ hàng ngàn năm nay, chưa bao giờ có chuyện đức vua ngự giá đến thăm làng này. Do đó, khi nhận được tin, ai nấy đều rất hân hoan. Được hứng khởi, họ bàn với nhau: “Chúng ta phải tổ chức một cuộc đón rước thật trọng thể!”, và họ đều đồng ý với nhau như thế. Tuy nhiên, đây là một làng rất nghèo; khi suy tính lại, họ thấy không thể nào trang trải nổi cho một cuộc đón rước theo ý họ muốn. Vì vậy, họ phải thống nhất với nhau về một lối đón tiếp cổ điển: Vì dân làng ai cũng đều làm rượu để dùng trong gia đình mình, người ta đề xuất việc dựng lên một thùng đựng rượu thật lớn tại bãi sinh hoạt của làng để mỗi người sẽ mang một cốc rượu lớn và ngon nhất của gia đình đến nhập vào thùng ấy làm của lễ đón tiếp đức vua. Họ nói với nhau: “Chúng ta sẽ đổ chung rượu ngon nhất của mỗi người vào thùng để đón tiếp cho đức vua vui lòng, vì khi Ngài dùng một cốc rượu từ thùng này, thì đó sẽ là cốc rượu của cả làng và là là cốc rượu ngon nhất làng… Chắc chắn đức vua sẽ thích thú, vì ắt là Ngài chưa bao giờ được nếm một loại rượu có hương vị được hòa hợp độc đáo đến như thế”. Trước hôm đức vua ngự đến, hàng trăm người đứng xếp hàng chờ đến lượt nhập rượu góp của mình vào thùng để nghênh đón vị khách tôn quí của họ. Họ hân hoan trèo lên theo một cầu thang, đổ rượu góp của mình vào thùng qua một miệng nhỏ ở nắp thùng, rồi lần lượt đi theo một cầu thang khác để xuống trở lại. Cuối cùng, thùng rượu lớn đã được đổ đầy. Khi đức vua ngự đến, ngài được hộ tống đến bãi sinh hoạt của làng. Người ta dâng cho đức vua một chiếc cốc bằng bạc và xin Ngài hãy tự tay hứng vào vòi thùng để lấy rượu và thưởng thức. Ngạc nhiên thay, khi đức vua nếm rượu, ngài nhận ra đó chỉ là nước lã! Nguyên do là vì mỗi người dân trong làng đều nhủ thầm: “Rượu nhà mình không có nhiều, cần phải để dành mới có mà dùng. Hãy cứ lấy nước lã thay cho rượu đem đến góp vào... Chắc chắn sẽ chẳng ai biết được đâu! Cả một thùng rượu to thế kia thì một cốc nước nhỏ như thế này làm sao ai biết được…”. Vì ai nấy cũng đều nghĩ như nhau, họ đã âm thầm làm cùng một cách như nhau, và kết quả là thay vì được tôn trọng, nhà vua đã bị dân làng thất kính… Bối cảnh được mô tả trong đoạn văn Kinh Thánh này tương phản hẳn với câu chuyện kể trên. Đây chính là thời điểm Đức Chúa Jêsus, Vua của muôn vua, được Dân Ngài tôn cao một cách đặc biệt: Ai nấy đều dâng lên cho Ngài điều tốt nhất mà họ có, đó là sự ngợi khen! Thời điểm được nói đến trong phân đoạn Kinh Thánh này là thời điểm khởi đầu của giai đoạn cuối của chức vụ trên trần gian trong nhân thể giáng sinh của Đức Chúa Jêsus. Chính vào buổi sáng Thứ Sáu của tuần lễ này Đức Chúa Jêsus đã chịu đóng đinh vào thập tự giá; Ngài đã được chôn vào thạch mộ chiều Thứ Sáu ấy và trải qua suốt ngày và đêm Thứ Bảy; cuối cùng, Ngài đã phục sinh vào sáng Chúa Nhật tiếp theo. Hội Thánh Cơ Đốc của Đức Chúa Trời thường gọi tuần lễ kỷ niệm kể từ ngày Chúa Nhật mà Đức Chúa Jêsus vào thành Giêrusalem được mô tả ở đây cho đến ngày Chúa Nhật khi Ngài phục sinh là “Tuần Lễ Thương Khó_Phục Sinh”. Xin đừng quên: Lúc ấy, Dân Ngài đã kỷ niệm “Tuần Lễ Thương Khó_Phục Sinh” bằng sự ngợi khen cá nhân rất ấn tượng: “7Hai người dắt lừa con về cho Đức Chúa Jêsus, lấy áo mình trải trên nó; rồi Ngài cỡi lên. 8Nhiều người trải áo mình trên đường; lại có kẻ rải nhánh cây chặt trong đồng ruộng. 9Người đi trước kẻ theo sau đều la lên rằng: Hôsana! Đáng khen ngợi cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!10Phước cho nước đến, là nước vua Đavít tổ phụ chúng ta! Hôsana ở trên nơi rất cao!” I. PHẢI CÓ Ý THỨC NGỢI KHEN Đây chính là thời điểm kỷ niệm Lễ Vượt Qua. Lễ Vượt Qua là cuộc lễ lớn nhất của người Do Thái Giáo: Dân Ysơraên ở khắp mọi nơi đều hành hương về Giêrusalem trong dịp lễ trọng thể này để kỷ niệm công việc quyền năng của Đức Chúa Trời đã giải cứu người Do Thái thoát khỏi ách nộ lệ của Ai Cập dưới thời Môise. Đức Chúa Jêsus đã từng “Đi thành nầy đến thành kia, làng nầy đến làng khác, giảng dạy và rao truyền Tin Lành của nước Đức Chúa Trời…” (Lu. 8:1). Cho đến thời điểm này, qua chức vụ của Ngài “Kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin Lành đã rao giảng cho kẻ nghèo” (Lu. 7:22). Chuyến trở về lại Giêrusalem lần này là chuyến hành trình cuối cùng của Đức Chúa Jêsus. Ngài đã biết, và cũng đã nói với các môn đồ, những gì sắp sửa xảy ra với Ngài tại đây. Đức Chúa Jêsus đã cho các môn đồ biết Ngài sẽ phải chịu đối đãi ra sao, phải chịu chết như thế nào… Chỉ mới mấy ngày trước đó Ngài đã phán: “Con Người đã đến tìm và cứu kẻ bị mất” (Lu. 19:10). Sứ mệnh của Đức Chúa Jêsus là cứu chuộc. Đức Chúa Jêsus phải chịu khổ, chịu chết và sống lại là để cứu chuộc. Thực ra, nguyên nghĩa của “Hôsana” chính là “Đức Giêhôva ôi, xin hãy cứu!” (Thi. 118:25). Phải chăng khi nghe “Người đi trước kẻ theo sau đều la lên rằng: Hôsana! Đáng khen ngợi cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!” Đức Chúa Jêsus đã thầm nghĩ: “Phải, chính đó là sứ mệnh của Ta. Các ngươi nói đúng, nhưng các ngươi biết còn ít lắm!”. Hình thức nguyên thủy của “Hôsana” là “Yasha” trong Tiếng Hêbơrơ:“Đức Giêhôva ôi! Xin hãy cứu!_Đức Giêhôva ơi, xin ban cho chúng tôi được thới thạnh” (Thi. 118:25). Hình thức chuyển tự từ “Yasha” trong Tiếng Hêbơrơ sang thành “Hôsana” trong Tiếng Hy Lạp được sử dụng trong các Sách Tin Lành 6 lần khi nói về việc Đức Chúa Jêsus tiến vào thành Giêrusalem như là Đấng Mêsia mà Xachari đã miêu tả (Xa. 9:9), và khi Ngài dẹp sạch Đền Thờ: Ma 21:9 (2lần), 15; Mác 11:9, 10; Gi 12:13. Hình thức dịch nghĩa “Hôsana” cũng thay đổi tùy nơi: Hôsana con vua Đavít! Đáng ngợi khen cho Đấng nhân danh Chúa mà đến! Hôsana ở trên nơi rất cao!” (Ma. 21:9) “9Người đi trước kẻ theo sau đều la lên rằng: Hôsana! Đáng khen ngợi cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!10Phước cho nước đến, là nước vua Đavít tổ phụ chúng ta! Hôsana ở trên nơi rất cao!” (Mác 11:9, 10). “Hôsana! Chúc phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến, là vua của Ysơraên!” (Gi. 12:13). Như vậy, đối với các trước giả của các Sách Tin Lành, “Hôsana” là một sự hoan hô, một lời tán tụng nhằm thể hiện sự ngợi khen. Và như vậy, “Hôsana” đã biến nghĩa từ ý nghĩa kêu cầu sang ý nghĩa thốt lên sự vui mừng, chào đón. Tại sao có sự biến nghĩa này? Vì Đức Chúa Jêsus chính là Đấng Mêsia, Đấng Cứu Chuộc, Ngài đã đến, sự cứu rỗi từ nơi Ngài đã đến. Trở lại với văn cảnh của phân đoạn Kinh Thánh đang được học, dầu đám đông không ý thức rõ được sứ mệnh sắp sửa được hoàn thành của Đức Chúa Jêsus nhưng họ vẫn hòa được hồn mình vào sự ngợi khen Ngài! Tuy nhiên, Đức Chúa Jêsus muốn mọi người biết chính Ngài là Đấng Giải Cứu để họ được giải cứu: “37Hỡi Giêrusalem, Giêrusalem, ngươi giết các Đấng tiên tri và ném đá những kẻ chịu sai đến cùng ngươi, bao nhiêu lần Ta muốn nhóm họp các con ngươi như gà mái túc con mình lại ấp trong cánh, mà các ngươi chẳng khứng! 38Nầy, nhà các ngươi sẽ bỏ hoang!39Vì Ta bảo, các ngươi sẽ không thấy Ta nữa, cho đến lúc các ngươi sẽ nói rằng: Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!” (Ma. 23:37-39). Dưới ánh sáng của Kinh Thánh, lời chúc tôn “Hôsana” phải là một lời chúc tôn có ý thức. “Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến” phải là lời Hôsana với đầy đủ ý thức tôn vinh Đấng đến để cứu vì biết mình cần được cứu. Mọi lưỡi sẽ tung hô lời Hôsana ấy trong Ngày Của Chúa: “9Sự ấy đoạn, tôi nhìn xem, thấy vô số người, không ai đếm được, bởi mọi nước, mọi chi phái, mọi dân tộc, mọi tiếng mà ra; chúng đứng trước Ngôi và trước Chiên Con, mặc áo dài trắng, tay cầm nhành chà là, 10cất tiếng lớn kêu rằng: Sự cứu rỗi thuộc về Đức Chúa Trời ta, là Đấng ngự trên ngôi, và thuộc về Chiên Con” (Khải. 7:9-10). “Sự đó đoạn, tôi nghe ở trên trời như có tiếng lớn của lũ đông lắm rằng: Alêlugia! Sự cứu chuộc, vinh hiển, quyền phép đều thuộc về Đức Chúa Trời chúng ta” (Khải. 19:1). Một sự chúc tôn vô thức rất có thể sẽ là không chúc tôn gì cả. Trong câu chuyện kể về việc dân làng đón nhà vua, họ chỉ có sự cảm thức về việc đón mừng chứ không có một sự ý thức nghiêm túc về nghĩa vụ ấy. Nếu không, người ta tất đã đem rượu ngon nhất mà mình có đến để góp vào chứ không phải chỉ là góp nước lã một cách giả dối như thế. Chính “đám đông” tung hô “Hôsana” để đón mừng Đức Chúa Jêsus vào thành Giêrusalem; nhưng rồi chỉ mấy ngày sau, cũng chính “đám đông”lại điên cuồng gào thét đòi phải đóng đinh Ngài trên thập tự giá; nhiều khi, đám đông chỉ là một thực thể hay dao động, khó tin cậy (Sv. Ma. 27:21-24). Sự chúc tôn vô thức không giúp loại bỏ được sự lăng mạ vô thức. Những người theo Do Thái Giáo đã đóng đinh Đức Chúa Jêsus trên thập tự giá hơn 2000 năm trước đây, nhưng dầu sao họ cũng chỉ là những người chưa được cứu. Chúng ta cần phải thận trọng trong bước đường theo Chúa để tránh không vừa tung hô “Hôsana” đón Ngài lại vừa làm nhục Ngài: “18Tôi đã thường nói điều nầy cho anh em, nay tôi lại khóc mà nói nữa: Lắm người có cách ăn ở như là kẻ thù nghịch thập tự giá của Đấng Christ. 19Sự cuối cùng của họ là hư mất; họ lấy bụng mình làm Chúa mình, và lấy sự xấu hổ của mình làm vinh hiển, chỉ tư tưởng về các việc thế gian mà thôi” (Phil. 3:18-19). “Hãy tỉnh biết, theo cách công bình, và chớ phạm tội; vì có người không biết Đức Chúa Trời chút nào, tôi nói vậy để anh em hổ thẹn” (1Cô. 15:34). “7Hãy làm cho mình sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới không men, như anh em là bánh không men vậy. Vì Đấng Christ là con sinh Lễ Vượt Qua của chúng ta, đã bị giết rồi. 8Vậy thì, chúng ta hãy giữ lễ, chớ dùng men cũ, chớ dùng men gian ác độc dữ, nhưng dùng bánh không men của sự thật thà và của lẽ thật” (1Cô. 5:7-8). II. PHẢI CÓ ĐỜI SỐNG NGỢI KHEN Đức Chúa Trời đáng được ngợi khen, bản chất và thuộc tính của Ngài khiến sự ngợi khen luôn đi cặp theo, sự ngợi khen luôn luôn sẵn dành cho Đức Chúa Trời, nhất là giữa vòng Dân Ngài: “Còn Chúa là thánh, Ngài là Đấng ngự giữa sự ngợi khen của Ysơraên” (Thi. 22:3). Nếu vì thiếu ý thức mà không có sự ngợi khen bằng môi miệng của con người thì các tạo vật khác của Đức Chúa Trời vẫn cứ không ngừng ngợi khen Ngài: Núi non hùng vĩ, đại dương bao la, vũ trụ vô tận,… Mặt trời, mặt trăng, các vì sao lấp lánh, muôn thú, cỏ cây, hoa lá,… vẫn ngày đêm thầm thì về bản chất và thuộc tính vô song của Đức Chúa Trời. Tạo vật của Đức Chúa Trời vẫn hằng ngợi khen về một Đấng Sáng Tạo Ba Ngôi: Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, và Đức Thánh Linh. Không gì có thể ngăn được sự ngợi khen đối với Đức Chúa Trời; điều này được tìm thấy qua lời phán của Đức Chúa Jêsus dành cho người Pharisi: “Ta phán cùng các ngươi, nếu họ nín lặng thì đá sẽ kêu lên” (Lu. 19:40). Theo Chúa, chúng ta phải biết vâng lời Chúa, sống một đời sống đức tin thực hành “Vì nước Đức Chúa Trời chẳng ở tại lời nói, mà ở tại năng lực” (1Cô. 4:20): “21Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng Ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì đều được vào nước Thiên Đàng đâu; nhưng chỉ kẻ nào làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi. 22Ngày đó, sẽ có nhiều người thưa cùng Ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, chúng tôi chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri sao? Nhân danh Chúa mà trừ quỉ sao? Và lại nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ sao? 23Khi ấy, Ta sẽ phán rõ cùng họ rằng: Hỡi kẻ làm gian ác, Ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi Ta!” (Ma. 7:21-23). Đoạn văn Kinh Thánh mà chúng ta đang học cho biết rằng đám đông dân chúng không phải chỉ biết tung hô suông mà họ biết trải bày những điều tốt họ có để nghênh đón Đức Chúa Jêsus: “Nhiều người trải áo mình trên đường; lại có kẻ rải nhánh cây chặt trong đồng ruộng” (C. 8). Đó là việc đã diễn ra hơn hai mươi thế kỷ trước, còn chúng ta ngày nay thì sao? Trước hết, cần nên nhận xét rằng dầu dưới hình thức nào thì sự ngợi khen Chúa cũng đều có tính chất là một món quà mà những người biết ơn Ngài muốn dâng lên: “9Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua, là dân hánh, là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài. 10Anh em ngày trước không phải là một dân, mà bây giờ là dân Đức Chúa Trời, trước không được thương xót, mà bây giờ được thương xót” (1Phi. 2:9). Động từ “rao giảng” bằng Tiếng Hy lạp được dùng trong câu Kinh Thánh này (Gk. exaggello) nói về hành động phô bày ra để cho mọi người đều được biết. Sự phô bày ấy có thể được thực hiện bằng nhiều cách khác nhau: Hành vi, cử chỉ, lời nói, chữ viết, các ký hiệu giúp cho việc hát hay múa, các hình tượng biểu đạt văn học, nghệ thuật như kịch nghệ, phim ảnh,… Nói chung là bất cứ hình thái truyền thông nào cũng đều có thể được Dân Chúa sử dụng cả, và đó là phận sự của Dân Ngài. Thế nhưng, điều gì cần phải được “rao giảng”? Đó chính là sự “nhân đức” của Đức Chúa Trời, Đấng đã thương xót mà cứu chuộc để chúng ta được trở nên Dân Ngài. Thật ra, cách hiệu quả nhất cho việc “rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi” chúng ta “ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài” chính là việc sống một đời sống thể hiện được những điều ấy: “13Vì ấy chính Đức Chúa Trời cảm động anh em vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài. 14Phàm làm việc gì chớ nên lằm bằm và lưỡng lự, 15hầu cho anh em ở giữa dòng dõi hung ác ngang nghịch, được nên con cái của Đức Chúa Trời, không vít, không tì, không chỗ trách được, lại giữa dòng dõi đó, giữ lấy đạo sự sống, chiếu sáng như đuốc trong thế gian” (Phil. 3:13-15). Bằng việc trải áo của mình, cũng như “rải nhánh cây chặt được trong đồng ruộng”, người ta muốn tỏ bày thái độ trọng thị như ngày nay người ta trải thảm đỏ để nghênh đón các nguyên thủ quốc gia. Để thực sự tung hô “Hôsana” đón mừng, tán tụng Cứu Chúa yêu dấu, chúng ta đừng làm như dân làng trong câu chuyện kể trên. Đừng bước lên đỉnh cao của cầu thang, đưa tay cầm cốc lên thật tỏ tường, nhưng rồi lại trút nước lã vào thùng! Chúng ta hoàn toàn được phép dùng bông trái của môi miệng để ngợi khen Chúa, nhưng tấm lòng phải chân thật để chúng ta cũng còn có thể tìm được những điều gì đó từ trong đời sống của chúng ta, đem trải ra, dâng lên mà tôn vinh Ngài. Hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng Chúa chúng ta lúc này đang cỡi lừa đi trên đường ngoài kia và đang được mọi người tán tụng, tung hô. Biết được như thế, chúng ta ai nấy đều mừng rỡ cùng nhau chạy ra đón Ngài. Ngoài đó, ai nấy đều có ít nhất một điều tốt trải bày ra cho Chúa thấy nhằm làm cho Ngài đẹp ý. Khi đi ngang qua, Chúa nhìn và hỏi mỗi người chúng ta: “Con đã có gì để trải bày ra, đón mừng Ta chưa?” Mỗi người chúng ta sẽ thưa lại với Chúa như thế nào? Trong mùa “Thương Khó_Phục Sinh” này, chúng ta đừng quên: Vốn đã được cứu chuộc, đời sống chúng ta phải là đời sống biết ơn, ngợi khen Ngài; và Ngợi khen Chúa là dâng cho Chúa một lễ vật từ trong chính đời sống của mình. Vâng, xin được có lời kết như thế này: Lễ vật dâng lên Chúa có thể là lời ngợi khen bằng môi miệng nhưng nhất thiết phải có một đời sống ngợi khen vì “Anh em ngày trước không phải là một dân, mà bây giờ là dân Đức Chúa Trời, trước không được thương xót, mà bây giờ được thương xót”. (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD)
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |