“ĐỂ CÓ THỂ YÊU MÀ KHÔNG LO SỢ” (1Gi. 4:17-18) “Vì Đức Chúa Trời chẳng ban cho chúng ta tâm thần nhút nhát, bèn là tâm thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và dè giữ.” (2Ti. 1:7) Hay lo sợ là một điều đã trở thành thâm căn cố đế trong tâm trí con người. Ngay sau khi phạm tội, loài người đã bắt đầu biết lo sợ: “9Giêhôva Đức Chúa Trời kêu Ađam mà phán hỏi rằng: Ngươi ở đâu? 10Ađam thưa rằng: Tôi có nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ…” (Sáng. 3:9-10). Nhìn đâu chúng ta cũng đều thấy dấu vết của nỗi lo sợ. Từ sợ sâu, sợ chuột cho đến sợ ác thú, sợ chiến tranh… Leo lên cây cao cũng sợ mà xuống dưới giếng sâu cũng sợ… Náo nhiệt quá nên sợ đã đành nhưng tĩnh lặng quá cũng khiến cho có người sợ… Ngay cả việc đến nhóm lại với Hội Thánh cũng lắm nỗi sợ: Sợ bị làm khó dễ đã đành nhưng cũng còn sợ những người hay nói hành,… Sợ bị phác giác những điều muốn giấu,… Sợ phải thay đổi những thói quen xấu cho hợp với sự dạy dỗ của Kinh Thánh,… Sợ phải tiếp xúc với những người mình không thích hoặc không thích mình,… Sợ phải dâng hiến cho Hội Thánh nữa!... “Lo sợ” là một phần tất yếu trong bản chất và điều kiện của con người thiên nhiên, nhưng Đức Tin lại là điều vốn thiếu trong con người thiên nhiên. “Sự lo sợ” đối lập với Đức Tin vì nó có tác dụng ngăn trở Đức Tin đến độ có thể làm cho Đức Tin trở thành “nghẹt ngòi” (Ma. 13:22). Một tấm lòng đầy dẫy “sự lo sợ” được Đức Chúa Jêsus kể như “bụi gai”, vì vậy “lo sợ” là điều trái với ý muốn tốt đẹp của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời muốn Dân Ngài chớ sợ mà hãy tin, Ngài muốn Dân Ngài hãy yêu thương mà đừng sợ: “Đừng sợ, hãy tin mà thôi…” (Lu. 8:50). “Quyết chẳng có điều sợ hãi trong sự yêu thương, nhưng sự yêu thương trọn vẹn thì cất bỏ sự sợ hãi; vì sự sợ hãi có hình phạt, và kẻ đã sợ hãi thì không được trọn vẹn trong sự yêu thương” (1Gi. 4:18). I. SỰ LO SỢ VÀ SỰ DÀY VÒ, ĐAU KHỔ… Trong phân đoạn Kinh Thánh này, từ liệu “sợ hãi” (# “lo sợ”) được sử dụng đến bốn lần. Đây sẽ là một chi tiết quan trọng giúp cho chúng ta có thể hiểu được sự dạy dỗ của Lời Đức Chúa Trời trong đoạn văn Kinh Thánh này. “Sự sợ hãi” được dùng ở đây là một từ liệu Hylạp (Gk. phobos) có nghĩa là “lo sợ”, “bị ám ảnh”. “Sự ám ảnh” được định nghĩa là “Một nỗi lo lắng dai dẳng, cao độ, và vô lý trên tâm trí của một người; chi phối trên nhiều phương diện của đời sống người ấy ở nhiều cấp độ khác nhau”. Sự lo sợ mà Lời Kinh Thánh nhắc đến ở đây nói về sự ám ảnh làm cho người ta phản ứng theo những cách thế khiến cho đời sống người ấy chuyển biến theo những phương hướng nguy hiểm. Sự lo sợ có thể kiềm tỏa cả đời sống của một người, có thể phá hỏng các mối quan hệ liên cá nhân của người ấy, thậm chí tác hại trên sức khỏe của tâm hồn và thân thể của họ nữa. Nỗi khổ mà sự lo sợ đem lại là sự đau đớn cả vật chất lẫn tinh thần. Sự lo sợ trong đời sống Cơ Đốc Nhân là hậu quả của việc dựa vào sức riêng thay vì phải nương cậy quyền năng Đức Chúa Trời. Người ta không thể thi hành mệnh lệnh yêu thương một cách trọn vẹn được chỉ vì người ta chưa thực sự sống bằng sự yêu thương của Đức Chúa Trời: “Chúng ta đã biết và tin Sự Yêu Thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Đức Chúa Trời tức là Sự Yêu Thương, ai ở trong Sự Yêu Thương, là ở trong Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời ở trong người ấy” (1Gi. 4:16). Nếu chúng ta biết nương cậy Đức Chúa Trời, và trung tín với Nguyên Tắc Yêu Thương của Ngài, chúng ta sẽ nhận ra được rằng chẳng có điều gì đáng cho chúng ta sợ hãi, tức là chẳng còn điều gì có thể ám ảnh chúng ta được. Chúng ta phải chịu bao nhiêu điều khó khăn chỉ vì chúng ta cứ loay hoay với các nan đề của cuộc sống bằng chính sức riêng và sự khôn ngoan riêng của mình. Dầu vậy, trong chúng ta không ai là không nhận ra được rằng việc sống thiếu nương cậy Đức Chúa Trời chỉ khiến cho chúng ta bị giam cầm trong sự lo sợ mà thôi. II. SỰ YÊU THƯƠNG VÀ SỰ LÀNH MẠNH CỦA TÂM HỒN… Sự dày vò, đau khổ… nhất là trên phương diện tinh thần, là sản phẩm của sự lo sợ; nhưng trái lại, sự yêu thương sẽ giúp gắn chặt Cơ Đốc Nhân với quyền năng của Đức Chúa Trời và đem lại cho họ sự lành mạnh trong tâm hồn. Xét về chiều sâu của tâm lý con người, khi “lo sợ” về một điều gì đó thì thường thường là vì người ta đã “biết mùi” điều mà họ đang lo sợ rồi. Trên phương diện thần kinh học, cảm giác “lo sợ” đến từ trạng thái bất an của tâm trí được khơi gợi bởi kinh nghiệm quá khứ. Về mặt căn bản, “sự lo sợ” không phải được trực tiếp tạo ra bởi cảnh giới chung quanh chúng ta mà là bởi tâm trí của chúng ta còn ngoại giới chỉ giữ vai trò của nhân tố kích thích, tác động mà thôi. “Sự lo sợ” là dấu hiệu của trạng thái bất ổn tinh thần, tức tình trạng tâm trí “có vấn đề”. Phần lớn chúng ta đều có thể dễ dàng nhận ra rằng nguyên nhân chính khiến cho chúng ta cứ bước đi khập khiễng giữa cuộc đời này là vì chúng ta đã từng phải chịu đau đớn bởi sự hoành hành của các thương tích tâm lý quá khứ. Tâm trí của chúng ta bất an, chúng ta bị ám ảnh, chúng ta sợ hãi. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời hứa cho Dân Ngài một tâm hồn lành mạnh, Ngài muốn Dân Ngài ở trong Sự Yêu Thương của Ngài, gắn chặt với quyền năng của Ngài. Đức Chúa Trời muốn Dân Ngài cứ bước đi một cách hiên ngang, sống đắc thắng giữa giòng đời, không sợ hãi, không rúng động: “Vì Đức Chúa Trời chẳng ban cho chúng ta tâm thần nhút nhát, bèn là tâm thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và dè giữ” (2Ti. 1:7). III. SỰ YÊU THƯƠNG VÀ QUYỀN NĂNG ĐỨC CHÚA TRỜI… Câu hỏi mà Cơ Đốc Nhân phải đặt ra cho mình là “Phải làm thế nào để phục hồi cho chúng ta ‘tâm thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và dè giữ’?”. Phận sự của mỗi người chúng ta là phải biết làm cách nào để lấy lại sự lành mạnh cho tấm lòng đã từng chịu nhiều thương tích tệ hại bởi sự công kích của các kẻ thù thuộc linh. Phận sự của chúng ta là phải tìm ra nguyên tắc Kinh Thánh cho vấn đề này. Chúng ta chỉ có thể bắt đầu thu hồi lại những gì mà Ma Quỉ đã cướp mất bằng việc nhận thức rõ về chân giá trị của chúng ta theo sự nhìn nhận của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã không tạo dựng để chúng ta trở thành những nô lệ truyền kiếp, mà là để chúng ta trở nên những người nam, người nữ mạnh mẽ và dũng cảm nhờ quyền năng của Sự Yêu Thương của Ngài, làm khí cụ yêu thương cho Ngài. Tuy nhiên, thay vì dũng cảm và mạnh mẽ, chúng ta thường lo sợ đủ thứ mà lại không kính sợ chính Đức Chúa Trời. Thay vì sống đúng theo trật tự mà Đức Chúa Trời đẹp ý, chúng ta lại đảo ngược trật tự ấy, và phải chịu lấy hậu quả thảm thương. Để thoát khỏi “sự lo sợ”, điều căn bản là chúng ta phải “kính sợ” Đức Chúa Trời. Điểm nổi bật của sự kính sợ Đức Chúa Trời là một khi thực lòng kính sợ Ngài, người ta chẳng còn biết lo sợ gì khác cả (Oswald Chambers). Kinh Thánh phán: “Sự kính sợ Đức Giêhôva là khởi đầu sự tri thức…” (Châm. 1:7). “Sự kính sợ” Đức Giêhôva (Hb. yir’ah) hoàn toàn khác với “sự sợ hãi” (Hb. yare, Gk. phobos, “sự lo sợ”), đó là sự khác nhau giữa hành động tôn kính với hành động lo lắng. Sự kính sợ Đức Chúa Trời là một loại “sợ” được dầm thấm trong tình yêu thương và lòng nương cậy. Loại “lo sợ” mà người ta thường có là một loại “sợ” bị liên lỉ gặm nhấm bởi sự ám ảnh và lòng lo lắng. Chúng ta “lo sợ” vì chúng ta thiếu lòng “kính sợ”, thiếu sự kỳ vọng nơi tình yêu thương bất bại của Đức Chúa Trời (1Cô. 13:8). Khi không có niềm kỳ vọng nơi tình yêu thương của Đức Chúa Trời, người ta chưa có sự kết nối với Ngài cho nên họ thiếu Ngài; vì vậy, họ thiếu tình yêu thương của Ngài, thiếu quyền năng của tình yêu thương của Ngài, và thiếu năng lực để sống phản ánh tình yêu thương của Ngài; mặc nhiên người ta trở thành nô lệ của “sự lo sợ”. Giữa vòng chúng ta, có nhiều người không thật sự kính sợ Đức Chúa Trời, dầu rằng tất cả chúng ta đều thờ phượng Đức Chúa Trời. Satan đặt trong lòng chúng ta sự lừa dối lâu đời của nó rằng Đức Chúa Trời xem thường chúng ta, Ngài không màng đến chúng ta. Với một sự nhận thức như thế, chúng ta thiếu kém về lòng trông cậy nơi Đức Chúa Trời, rơi vào trạng thái lo sợ, và hậu quả là chúng ta cứ đi lòng vòng trong cuộc đời để tìm đường tự cứu. Thế nhưng, càng loay hoay, càng tự xoay xở, chúng ta càng nhận ra được rằng mình là nhỏ bé và bất năng. Cảm thức nhỏ bé và bất năng là một con dao hai lưỡi đối với mỗi người: Nó có thể dẫn chúng ta đến những sự lo sợ mới nguy hại hơn, nhưng đồng thời nó cũng có thể thức tỉnh để chúng ta quay lại với sự kính sợ Đức Chúa Trời và rồi mọi sự sẽ được giải quyết: “7Vậy hãy phục Đức Chúa Trời; hãy chống trả Ma Quỉ, thì nó sẽ lánh xa anh em. 8Hãy đến gần Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ đến gần anh em. Hỡi kẻ có tội, hãy lau tay mình, có ai hai lòng, hãy làm sạch lòng đi; 9hãy cảm biết sự khốn nạn mình, hãy đau thương khóc lóc; hãy đổi cười ra khóc, đổi vui ra buồn. 10Hãy hạ mình xuống trước mặt Chúa, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên” (Gia. 4:7-10). IV. SỰ YÊU THƯƠNG THỰC HÀNH… Trong Tiếng Hylạp, “sự yêu thương”, “tình yêu thương”, hay “yêu thương” có các ý nghĩa và mức độ khác nhau. Tuy nhiên, ý nghĩa của Sự Yêu Thương Cơ Đốc được trực tiếp rút ra từ sự khải thị của Đức Chúa Trời trong và qua Chúa Cứu Thế Jêsus. Dầu rằng rất mãnh liệt, nhưng Sự Yêu Thương Cơ Đốc không phải là một dạng cảm xúc thiên nhiên của con người, mà là bông trái của Đức Thánh Linh trong đời sống của người tin (Gal. 5:22-23). Sự Yêu Thương Cơ Đốc là một thực tại của ý chí chứ không phải là của xúc cảm, vì Cơ Đốc Nhân phải yêu cả những người mình không thích nữa (Ma. 5:44, 48). Sự Yêu Thương Cơ Đốc không thể bị “sự lo sợ” chi phối, Sự Yêu Thương Cơ Đốc được thể hiện nhờ sự gắn kết với quyền năng của Đức Chúa Trời để yêu như chính Ngài đã yêu trong và qua Đức Chúa Jêsus: “Nầy vì sao mà Sự Yêu Thương được trọn vẹn trong chúng ta, hầu cho chúng ta được lòng mạnh bạo trong ngày xét đoán, ấy là Chúa thể nào thì chúng ta cũng thể ấy trong thế gian này” (1Gi. 4:17). Trên phương diện Sự Yêu Thương, “Chúa thế nào thì chúng ta cũng thế ấy trong thế gian nầy” là thế nào? Chúng ta không thể điểm hết các đặc tính của Sự Yêu Thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta được nhưng chúng ta có thể nhận thức được một số phương diện cho đời sống yêu thương thực hành của mình: Trước hết, Sự Yêu Thương của Ngài là một sự yêu thương chung thủy: “… Ngài đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian rồi, thì cứ yêu cho đến cuối cùng” (Gi. 13:1). Ở đây, từ liệu “cuối cùng” (Gk. telos) hàm ý về một sự hoàn thành trọn vẹn các mục đích đã định chứ không phải chỉ nói đến yếu tố thời gian. Hễ những ai đã thuộc về Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ, đã ở trong sự giao ước của Ngài, Ngài sẽ nuôi giữ họ trong chương trình tốt đẹp của Sự Yêu Thương vốn có theo thuộc tính của Ngài. Đức Chúa Jêsus đã yêu thương chúng ta bằng một tình yêu chung thủy, và Lời Kinh Thánh dạy rằng “Chúa thế nào thì chúng ta cũng thế ấy trong thế gian nầy” cho nên chúng ta cũng phải yêu thương nhau một cách chung thủy như Ngài đã yêu chúng ta. Tình yêu thương chỉ chung thủy nếu nó hướng đích và được duy trì trong sự kết ước, vì chung thủy trong sự yêu thương đồng nghĩa với sự yêu thương trọn vẹn. Một phương diện khác trong Sự Yêu Thương của Đức Chúa Jêsus mà chúng ta cần ghi nhận cho đời sống yêu thương thực hành của chúng ta là Ngài đã yêu chúng ta bằng một tình yêu hy sinh: “… Đấng Christ đã yêu Hội Thánh, phó chính mình vì Hội Thánh…” (Êph. 5:25). Người ta có thể cho mà không yêu gì hết, nhưng không thể nào người ta yêu mà lại chẳng cho gì cả. Chính vì thế, tình yêu thương luôn đòi hỏi đức hy sinh, vì tình yêu thương thật không chỉ có nghĩa là cảm xúc. Cái được gọi là “tình yêu thương” nhưng chỉ dừng lại trong giới hạn của sự xúc cảm là cái mà người ta cần phải tra xét lại vì sự xúc cảm chính là dấu hiệu cơ bản của nhu cầu chứ không phải là của tình yêu thương! Sự Yêu Thương Cơ Đốc (Gk. agape) theo gương Đức Chúa Jêsus như Ngài đã thể hiện là tình yêu theo sự chọn lựa của ý chí, bằng sự hạ mình và hy sinh bản thân chứ không phải chỉ là tiếng nói vội vàng và nông cạn của xúc cảm của con người thiên nhiên. Khi nào mà người ta vẫn còn “cần nhau” chứ chưa phải là “yêu” (Gk. agapao), “sự lo sợ” vẫn còn là một hung thần có khả năng hoành hành tùy tiện. “Sự lo sợ” là một loại axít mạnh có khả năng phá hỏng mọi chất liệu của Sự Yêu Thương Cơ Đốc. Khi nào người ta tự nhận là “yêu” mà vẫn còn “lo sợ” thì “sự lo sợ” cứ còn là cái bóng đen của thảm họa khiến cho họ không sao có khả năng làm cho “sự yêu thương được nên trọn vẹn” để rồi họ có thể có được “lòng mạnh bạo trong ngày xét đoán” (1Gi. 4:17). Sống đời sống yêu thương không phải chỉ là một điều để chọn lựa mà là phận sự tất yếu của Cơ Đốc Nhân (1Gi. 4:21). Sự Yêu Thương đích thực không có mặt của “sự lo sợ” (1Cô. 13:4-7) và nó là bất bại (1Cô. 13:8). Vấn đề cần được lưu ý là để thủ đắc được một Sự Yêu Thương như thế, nhất thiết người ta phải được kết nối với chính Đức Chúa Trời (1Gi. 4:16). Để có thể “yêu” mà không hề “lo sợ” người ta phải đến với Đức Chúa Trời, nương cậy Ngài bằng việc sống thực hành các nguyên tắc Kinh Thánh. Khi nào người ta biết kính sợ Đức Chúa Trời, Sự Yêu Thương của Ngài sẽ chan hòa trên đời sống của họ, và mọi điều lo sợ sẽ được xóa tan, đẩy lùi để chỉ còn lại sự yêu thương trọn vẹn mà thôi. (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD)
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |