“NGỌT NGÀO TỪ NHỮNG ĐẮNG CAY TRONG ĐỜI” (Xuất. 15:22-27) “Ta là Đức Giêhôva, Đấng chữa bịnh cho ngươi.” (Xuất. 15:26) Cuộc đời đầy dẫy những nỗi đắng cay, nếu để bị chôn vùi trong cay đắng, thế giới không sao có được các vĩ nhân như Franklin D. Roosevelt, Helen Keller, Winston Churchill, Albert Schweitzer, Clara Barton, Gandhi, Einstein, Freud,… Sự khảo sát về các nhân vật nổi tiếng trên một số lĩnh vực khác nhau cho chúng ta tìm được những điều rất đáng chú ý: (1) 75% trong số họ có một thời niên thiếu lận đận do gia cảnh nghèo thiếu, tan vỡ, bị ruồng bỏ, bị ngược đãi,… (2) Trong số 85 nhà văn viết tiểu thuyết và kịch bản nổi tiếng nhất, có 74 vị đã từng phải chịu đựng những căng thẳng tâm lý trong gia đình thuở thiếu thời. (3) Có khoảng 25% những người tài giỏi nhất mắc một (hoặc vài) khiếm khuyết thể hình nào đó. Trong những điều đắng cay mà Đức Chúa Trời cho phép xảy ra trên đời sống của chúng ta luôn luôn có triển vọng của sự ngọt ngào thắm đượm hương vị Thiên Đàng dành cho những đời sống vâng lời. Một đời sống vâng lời phải biết chọn cho mình thái độ tốt để có được giải pháp tốt và triển vọng tốt theo ý chỉ Thiên Thượng. I. THÁI ĐỘ TỐT Khi Môise dắt dẫn Dân Sự ra khỏi Ai Cập, vượt qua Biển Đỏ, tiến vào đồng vắng Surơ, đoàn dân đông đã bị lâm vào cảnh khát nước nghiêm trọng. Thay vì phải dừng lại, cầu nguyện để xin Đức Chúa Trời ban cho một giải pháp, họ lại lấy sức riêng để tự tìm kiếm cách giải quyết cho mình. Kết quả thật đáng buồn: Họ tìm được nước tại Mara (Hb. Marah: đắng), nhưng nước đắng quá uống không được! “22Đoạn, Môise đem dân Ysơraên đi khỏi Biển Đỏ, đến nơi đồng vắng Surơ; trọn ba ngày đi trong đồng vắng, kiếm chẳng được nước đâu cả. 23Kế đến đất Mara, nhưng vì nước tại đó đắng, uống chẳng được, nên chi chỗ nầy gọi là Mara.” (Cc. 22-23). Một ngày kia, khi Naômi đang ngụ cư trên đất Môáp, nghe nói rằng xứ mình đã thoát khỏi nạn đói, bèn quyết định trở về lại quê hương (Ru. 1:6). Đến Bếtlêhem, ai nấy nghe tin Naômi đã trở về cũng đều đến chúc mừng. Tủi thân vì cả chồng cùng hai người con trai đều đã bỏ mình ở Môáp trong nạn đói; Naômi bảo mọi người hãy gọi mình là Mara, nghĩa là cay đắng, vì phận mình chỉ trải qua toàn những nỗi đắng cay (Ru. 1:20). Naômi đã bị những nỗi đắng cay trong đời làm cho cay đắng, chỉ thấy Đức Chúa Trời là đáng trách. Phản ứng tự nhiên của chúng ta trước những điều bất như ý luôn luôn là than oán: “24Dân Sự bèn oán trách Môise: Chúng tôi lấy chi uống?” (C. 24) Đó cũng là phản ứng của vợ Gióp khi Gióp đột nhiên mất tất cả những gì ông đã có: Chẳng những mất hết bò, lừa, chiên, lạc đà, tôi trai, tớ gái mà bảy người con của Gióp cũng mất! Vợ Gióp trở nên hết sức cay đắng, bà bảo Gióp “Hãy phỉ báng Đức Chúa Trời và chết đi” (Gióp 2:9). Trong suy nghĩ nông cạn của vợ Gióp chỉ còn một nỗi tuyệt vọng, và giải pháp tốt nhất là thôi đừng nương cậy Chúa nữa. Thế nhưng, Gióp đã tỏ ra là một mẫu mực vâng phục Chúa, ông bảo vợ: “Ngươi nói như một người đàn bà ngu muội. Ủa sao! Sự phước mà tay Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, chúng ta lãnh lấy, còn sự tai họa mà tay Ngài giáng trên chúng ta, lại chẳng lãnh lấy sao?” (Gióp 2:10) Nguyện vọng của Dân Sự khi thiếu nước uống cũng tương tự, họ đòi hỏi Môise phải đưa ra cho được một giải pháp theo ý muốn của họ ngay lập tức. Dân Sự kêu ca (Hb. Luwn: kêu ca) nhưng Môise đã biết cầu xin. Dân Sự phàn nàn Môise, nhưng sức ép từ hai triệu con người đã không khiến Môise làm theo họ là “phàn nàn” Đức Chúa Trời. Môise đã biết van xin Ngài ban cho một giải pháp (Hb. Tsa’aq: kêu khóc): “25aMôise kêu van Đức Chúa Trời …” (C. 25) “Lằm bằm” không bao giờ là một thái độ tốt, “lằm bằm” sẽ không đem lại được một giải pháp tốt, và vì vậy mà sẽ không thể có triển vọng tốt được: “Lại cũng chớ lằm bằm như mấy người trong họ đã lằm bằm mà bị chết bởi kẻ hủy diệt” (1Cô. 10:10). Đức Chúa Trời dạy chúng ta trong tất cả mọi việc đừng bao giờ lằm bằm (Gk. gogguzo) hay tranh cãi thì chúng ta mới có thể trở nên trong sạch, không có điều chi chê trách được: “14Phàm làm việc gì chớ nên lằm bằm và lưỡng lự. 15Hầu cho anh em ở giữa dòng dõi hung ác ngang nghịch, được nên con cái của Đức Chúa Trời, không vít, không tì, không chỗ trách được, lại giữa dòng dõi đó, giữ lấy đạo sự sống, chiếu sáng như đuốc trong thế gian.” (Phil. 2:14-15) Các tín hữu của Đức Chúa Trời, tức những người được Chúa chọn để sử dụng, là những người phải biết nhờ cậy sự dắt dẫn, sự cung cấp, và sự điều chỉnh của Ngài. II. GIẢI PHÁP TỐT Việc Đức Chúa Trời đưa chúng vào những tình thế bất bình thường không phải là một việc lạ. Lắm khi chúng ta phải đối đầu với những chuyện rắc rối, thậm chí rắc rối một cách “vô lý” - cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời có mục đích theo ý tốt của Ngài: “Vả, chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, tức là cho kẻ được gọi theo ý muốn Ngài đã định.” (Rô. 8:28) Đức Chúa Trời có quyền làm bất cứ gì Ngài muốn trên đời sống của chúng ta theo ý tốt của Ngài. Đôi khi, Đức Chúa Trời cho phép các điều kiện của chúng ta bị sa sút để chúng ta biết nhờ cậy Ngài làm cho tình huống trở nên tốt hơn. Thay vì cầu xin Chúa ban cho một giải pháp, dân Ysơraên đã phiền trách cay đắng đối với Môise. Đức Chúa Trời không bao giờ đẹp ý với những ai đòi hỏi một giải pháp theo ý riêng. Bằng một cách nhân từ, Đức Chúa Trời đã ban cho Môise một giải pháp cho tình huống: “25bNgài bèn chỉ cho người một cây gỗ, người lấy liệng xuống nước, nước bèn hóa ngọt. Ấy tại đó, Đức Giêhôva định luật lệ cùng lập pháp độ cho Dân Sự, và tại đó Ngài thử họ.” (C. 25b) Đây là sự vận động của một phép lạ từ Đức Chúa Trời. Cách viết trong Tiếng Hêbơrơ của từ liệu này cho thấy rằng cây được nói đến ở đây có tố chất đắng, như vậy càng làm rõ hơn tính siêu nhiên của phép lạ. Yếu tố này không nên bỏ qua: Tục ngữ Việt Nam có câu “Thuốc đắng giã tật”. Sự áp dụng thuộc linh ở đây là “Phải biết hòa tan cay đắng trong những điều đắng cay để không còn cay đắng!”. Đấng Mêsia thống khổ chịu thương khó trên cây gỗ thống khổ đem lại sự giải cứu ngọt ngào cho toàn thể nhân loại… Tội nhân đắm chìm trong đắng cay của tội lỗi nếu biết ăn năn một cách cay đắng về tội lỗi mình, bằng lòng tiếp nhận công trình đền tội thay đầy đắng cay của Đức Chúa Jêsus sẽ nhận được ân điển dồi dào… Cơ Đốc Nhân chỉ thực sự được bình an, thanh thản khi biết hòa tan cay đắng riêng của mình vào nỗi đắng cay lớn mà Đức Chúa Jêsus Christ đã phải chịu cho họ: “1Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta, lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, 2nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội rễ và cuối cùng của đức tin, tức là Đấng vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời. 3Vậy, anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu sự đối nghịch của kẻ tội lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi mệt sờn lòng.” (Hê. 12:1-3) Đức Chúa Trời sử dụng những thời điểm gieo neo để thử lòng trung tín của chúng ta. Chúng ta phải biết để cho Đức Chúa Trời làm cho chúng ta trở nên tốt đẹp hơn chứ đừng để tình huống đè bẹp chúng ta. Chúng ta dễ bị ngã lòng vì chúng ta thường sống trong sự nhận thức sai. Chúng ta tưởng rằng vì mình đã được cứu, đã thuộc về Hội Thánh nên mọi sự phải ngọt ngào, êm thuận, thú vị luôn luôn! Chúng ta hầu như quên mất ý nghĩa đích thực của sự bình an trong Đức Chúa Jêsus là gì: “Ta đã bảo cho các ngươi những điều đó, hầu cho các ngươi có lòng bình yên trong Ta. Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy cứ vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi!” (Gi. 16:33) Chúng ta phải từ bỏ thái độ than phiền để có thể cảm tạ Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ không thể nào cảm tạ nếu chúng ta không nhớ đến những gì Đức Chúa Trời đã làm cho chúng ta. Chúng ta không thể nào không cảm tạ nếu còn nhớ được rằng chúng ta đã được cứu thoát khỏi sự hư mất đời đời; đã được giải thoát khỏi nanh vuốt của các kẻ cựu thù là thế gian, xác thịt và Ma Quỉ; đã được gọi vào chức phận cao trọng là làm con cái và tôi tớ của Đức Chúa Trời… “1Tôi nhịn nhục trông đợi Đức Giêhôva,_Ngài nghiêng qua nghe tiếng kêu cầu của tôi._2Ngài cũng đem tôi lên khỏi hầm gớm ghê,_Khỏi vũng bùn lấm;_Ngài đặt chân tôi trên hòn đá,_Và làm cho bước tôi vững bền._3Ngài để nơi miệng tôi một bài hát mới,_Tức là sự ngợi khen Đức Chúa Trời chúng tôi._Lắm người sẽ thấy điều đó, bắt sợ,_Và nhờ cậy nơi Đức Giêhôva.” (Thi. 40:1-3) III. TRIỂN VỌNG TỐT Đức Chúa Trời không thể nào thăng tiến được cho những con người không tỏ ra vâng lời trong mọi tình huống . Đức Chúa Trời có quyền khiến cho những việc dịu dàng nhất trở nên chát chúa để tập cho chúng ta biết nương cậy Chúa trong mọi điều: “26Ngài phán rằng: Nếu ngươi chăm chỉ nghe lời Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi, làm sự ngay thẳng trước mặt Ngài, lắng tai nghe các điều răn và giữ mọi luật lệ Ngài, thì Ta chẳng giáng cho ngươi một trong các bịnh nào mà Ta đã giáng cho xứ Êdíptô; vì Ta là Đức Giêhôva, Đấng chữa bịnh cho ngươi.” (C. 26) Khi Đức Chúa Trời cho phép chúng ta đối diện với “nước đắng”, hãy cảm tạ Chúa vì như thế có nghĩa là “nước ngọt” đang chờ đâu đó ở phía trước: “27Đoạn, Dân Sự đến đất Êlim; nơi đó có mười hai suối nước, và bảy mươi cây chà là; Dân Sự đóng trại tại đó, gần bên suối nước.” (C. 27) Để hưởng được phước hạnh Êlim (Hb. Eylim: cây lớn), tức tìm được bóng mát trong sa mạc, chúng ta phải có thái độ đúng như Môise. Chính Môise đã làm được điều mà cả Dân Sự quên lãng: Cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin giải pháp của Ngài: “Hãy trao gánh nặng ngươi cho Đức Giêhôva; Ngài sẽ nâng đỡ ngươi;_Ngài sẽ chẳng hề cho người công bình bị rúng động.” (Thi. 55:22) Đức Chúa Trời sẽ nâng đỡ, an ủi và chu cấp cho các tín hữu của Ngài những điều thực sự có cần cho họ: “Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em.” (1Phi. 5:7) Đức Chúa Trời phán rằng “Ta là Đức Giêhôva, Đấng chữa bịnh cho ngươi” (C. 26), chúng ta phải luôn luôn biết mời Chúa làm Đấng Chữa Lành cho mọi nỗi đau xót tinh thần và thể xác của chúng ta. Điều tốt nhất sẽ đến với những linh hồn nào biết tin và tìm giải pháp trong Đức Chúa Jêsus và các lời hứa của Ngài: “Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời.” (Phil. 4:6) Là Cơ Đốc Nhân, chúng ta có sứ mệnh phải chiết xuất được hương vị ngọt ngào từ những đắng cay trong đời. Chúng ta chỉ có thể hoàn thành được sứ mệnh ấy với một đức tin kiên định: “17Vì dầu cây vả sẽ không nứt lộc nữa,_Và sẽ không có trái trên những cây nho;_Cây ôlive không sanh sản,_Và chẳng còn ruộng nào sanh ra đồ ăn;_Bầy chiên sẽ bị dứt khỏi ràn,_Và không có bầy bò trong chuồng nữa. 18Dầu vậy, tôi sẽ vui mừng trong Đức Giêhôva,_Tôi sẽ hớn hở trong Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi tôi.” (Ha. 3:17-18) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD)
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |