“PHẢI ĐỐI THOẠI ĐỂ XỬ LÝ SỰ BẤT HÒA” (Ma. 5:22-23; 18:15-20) “Hãy để của lễ trước bàn thờ, trở về giảng hòa với anh em trước đã; rồi hãy đến dâng của lễ.” (Ma. 5:22-23; 18:15-20) Trong cương vị lãnh đạo Hội Thánh, người ta rất dễ phải đứng trước các bất đồng, và ngay cả sự bất hòa, cùng với các hệ lụy lớn lao cặp theo. Xử lý các sự bất đồng và bất hòa là một việc đầy rủi ro và đáng sợ. Tuy nhiên, thái độ chạy trốn khỏi các sự trục trặc có thật trong Hội Thánh là phi Kinh Thánh, thường phản ánh ý thức chủ quan của con người cũ, và nhất định sẽ dẫn đến các chọn lựa sai lầm. Kinh Thánh chỉ rất rõ rằng lẫn tránh việc xử lý bất hòa một cách hợp Kinh Thánh sẽ dẫn đến việc xử tử sinh hoạt thuộc linh của Hội Thánh: Thay vì phải đối đãi với nhau theo ý muốn “tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời” (Rô. 12:2) được bày tỏ qua các nguyên tắc Kinh Thánh người ta cứ mãi bị cầm tù trong “sự cay đắng, buồn giận, tức mình, kêu rêu, mắng nhiếc, cùng mọi điều hung ác” (Êph. 4:31) là những điều phải tránh vì sẽ “làm buồn cho Thánh Linh của Đức Chúa Trời.” (Êph. 4:30) Để giải quyết và tránh khỏi các sai phạm trong việc xử lý các mối quan hệ bất hòa và nguy hiểm, chúng ta phải nghiên cứu ba phân đoạn Kinh Thánh quan trọng, và ghi nhớ các nguyên tắc được dạy dỗ. Sự cầu nguyện và niềm hy vọng ở đây là tất cả mọi người đều nhận ra được rằng “đối thoại” - đôi khi cũng là đối chất, đối nại - là một đòi hỏi Kinh Thánh, vì vậy sự đối thoại là hợp Kinh Thánh và có ích cho Hội Thánh. Đáp ứng theo các nguyên tắc Kinh Thánh là đòi hỏi tất yếu khách quan, không miễn trừ bất cứ một ai. Sứ Đồ PhaoLô viết: “37Nếu ai tưởng mình là tiên tri, hay là được Đức Thánh Linh soi sáng, thì người ấy hãy biết rằng điều tôi viết cho anh em đây là mạng lịnh của Chúa. 38Mà nếu ai muốn bỏ qua thì mặc họ bỏ qua!” (1Cô. 14: 39-40) I THIẾU ĐỐI THOẠI, SỰ BẤT HÒA PHẢI TỒN TẠI (Ma. 5:23-24) Đối với Cơ Đốc Nhân, đối thoại là một yêu cầu Kinh Thánh chứ không phải chỉ là một sự chọn lựa theo sở thích cá nhân để cho một người có thể làm hay không làm tùy theo ý muốn riêng của mình được: “… 23Nếu khi nào ngươi đem dâng của lễ nơi bàn thờ, mà nhớ lại anh em có điều gì nghịch cùng mình, 24thì hãy để của lễ trước bàn thờ, trở về giảng hòa với anh em trước đã; rồi hãy đến dâng của lễ.” (Ma. 5:23-14) Từ liệu “giảng hòa” ở đây là diallasso, một từ liệu Hylạp nói về hành động thay đổi sự suy nghĩ, thay đổi cách nhìn nhận đối với một vấn đề nào đó. Cơ Đốc Nhân không được phép định kiến mà phải có nghĩa vụ làm sáng tỏ vấn đề bằng con đường đối thoại để thay đổi cách nghĩ của chính mình về một điều gì đó cho hiệp với sự thật khách quan. Tự cho rằng những gì xuất hiện trên vỏ bán cầu đại não của mình là luôn luôn đúng là một dấu hiệu của sự kiêu ngạo. Không chịu lắng nghe và đáp ứng theo sứ điệp Kinh Thánh mà cứ sống trong sự ám thị thường xuyên rằng mình luôn luôn bị người khác lấy Lời Kinh Thánh để công kích là ngạo mạn đến độ hoang tưởng và là dấu hiệu của một đời sống thuộc linh còn ấu trĩ. Đối thoại để giải quyết, phục hồi sự quan hệ với đồng đạo là một điều ưu tiên. Sự mắc mướu của chúng ta trong mối quan hệ với các tín hữu khác sẽ là sự ngăn trở đối với sự thờ phượng. Đây là sự nhìn nhận và là tiêu chí của Đức Chúa Trời đề ra cho chúng ta. Khi mà sự mắc mướu chưa được xử lý xong, cho dầu ngồi ở đâu và trong lòng có cảm thấy thế nào thì cũng chỉ là cảm xúc chứ không phải là sự bình an. Sự bình an thật là sự bình an có khả năng “giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ” (Phil. 4:17), vì sự bình an thật là sự bình an luôn luôn đi cặp với đức tin và được ban cho “bởi Đức Chúa Trời, là Cha, và bởi Đức Chúa Jêsus Christ” (Êph. 6:23) để gây dựng lẫn nhau chứ không phải để càng lúc càng tạo ra “những điều rầy rà, ghen ghét, nóng giận, bất hòa, nói hành, nói gần nói xa, kiêu căng, hỗn loạn…” (2Cô. 12:20) II THIẾU ĐỐI THOẠI, SỰ TÁC ĐỘNG CỦA THÁNH LINH PHẢI GẶP TRỞ NGẠI (Ma. 18:15-17) Để Hội Thánh được gây dựng, sự đối thoại để giải quyết bất hòa phải được thực hiện đúng theo qui trình mà Đức Chúa Trời đã ban cho Hội Thánh: “15Nếu anh em ngươi phạm tội cùng ngươi, thì hãy trách người khi chỉ có ngươi với một mình người; như người nghe lời, thì ngươi được anh em lại. 16Ví bằng không nghe, hãy mời một hai người đi với ngươi, hầu cứ lời hai ba người làm chứng mà mọi việc được chắc chắn. 17Nếu người không chịu nghe các người đó, thì hãy cáo cùng Hội Thánh, lại nếu người không chịu nghe Hội Thánh, thì hãy coi như kẻ ngoại và kẻ thâu thuế vậy.” (Ma. 18:15-18) Phân đoạn Kinh Thánh này là một sự hướng dẫn chi tiết có một không hai về vấn đề đối thoại để giải quyết sự bất hòa giữa vòng Hội Thánh Tân Ước. Qui trình được khái quát thành ba bước trong sự dắt dẫn của Đức Thánh Linh: Thứ nhất, để cho người phạm lỗi biết lỗi, người bị phạm lỗi phải đi bước trước. “Trách” (Gk. elegcho) là nói cho người khác thấy được họ đã mắc lỗi như thế nào. Theo sự dạy dỗ này của Kinh Thánh, người bị phạm lỗi không được phép nói với bất cứ ai khi chưa trực tiếp nói với người phạm lỗi cùng mình. Mục đích của việc “trách” không phải là để buộc tội mà là để phục hồi quan hệ một cách kín đáo nhất và sớm nhất. Cũng cần nên chú ý rằng bước này có thể phải thực hiện đi, thực hiện lại nhiều lần vì Lời Kinh Thánh không hề qui định số lần ở đây. Thứ hai, lời dạy dỗ rằng “hầu cứ lời hai ba người làm chứng mà mọi việc được chắc chắn” (C. 16) phải được hiểu theo tinh thần thuyết phục để gây dựng. Khi được những người có uy tín hợp nhau khuyên bảo người ta thường nhận ra vấn đề dễ dàng hơn. Mục đích sự hiện diện của những người “làm chứng” trong bước đi này là để thuyết phục người mắc lỗi bằng lời nói (Gk. stoma) của họ (Sv. 16a). Cũng nên hiểu rằng nổ lực này không phải chỉ có một lần duy nhất vì Lời Kinh Thánh không hề qui định số lần ở đây. Thứ ba, “Cáo cùng Hội Thánh” là bước đi cuối cùng. Cần chú ý rằng đây là “bước thứ ba” chứ không phải là “lần thứ ba”! “Cáo” (Gk. epo) có vẻ như nói về việc tường thuật sự việc để giới lãnh đạo Hội Thánh có cách nhìn nhận toàn diện về vấn đề và có cơ sở vận dụng thẩm quyền Thiên Thượng đã được trao cho họ để ra quyết định cho hợp Kinh Thánh. Trong bước đi này, mục đích thuyết phục người mắc lỗi vẫn là việc ưu tiên vì việc áp dụng kỷ luật Hội Thánh chỉ có thể bắt đầu “nếu người không chịu nghe Hội Thánh” (C. 17b). Tưởng rằng bằng sức riêng mà người ta có thể biến đổi được người khác là hoang tưởng. Đức Chúa Trời vẫn đẹp ý sử dụng mỗi người để gây dựng Hội Thánh của Ngài, nhưng Cơ Đốc Nhân chỉ là nhân tố. Quyền năng gây dựng Hội Thánh duy nhất thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Phương pháp gây dựng Hội Thánh duy nhất thuộc về các nguyên tắc Kinh Thánh của Đức Chúa Trời. Nguyên tắc đối thoại hợp Kinh Thánh để giải quyết bất hòa trong Hội Thánh là một nguyên tắc Kinh Thánh phải được tuân thủ để không gây trở ngại cho công việc của Đức Thánh Linh giữa vòng Hội Thánh của Ngài. III. THIẾU ĐỐI THOẠI, THẨM QUYỀN HỘI THÁNH BỊ TỔN HẠI (Ma. 18:18-20) Hội Thánh không bao giờ chỉ thuần túy là một hội đoàn vô quyền. Tưởng rằng Hội Thánh giống như một câu lạc bộ giải trí, hoặc là một nơi để thư giãn, hoặc là một nơi mà mọi sở thích của mình đều phải được lãnh đạo Hội Thánh chìu chuộng là nhầm. Thẩm quyền Thiên Thượng của Hội Thánh được minh định rất rõ: “18Quả thật, Ta nói cùng các ngươi, hễ điều gì mà các ngươi buộc ở dưới đất thì cũng sẽ buộc ở trên trời, và điều gì mà các ngươi mở ở dưới đất thì cũng sẽ mở ở trên trời. 19Quả thật, Ta lại nói cùng các ngươi, nếu hai người trong các ngươi thuận nhau ở dưới đất mà cầu xin không cứ việc chi, thì Cha Ta ở trên trời sẽ cho họ. 20Vì nơi nào có hai ba người nhân danh Ta nhóm nhau lại, thì Ta ở giữa họ.” (Ma. 18:18-20) Cần phải chú ý rằng những câu Kinh Thánh này thuộc trong văn mạch của vấn đề kỷ luật Hội Thánh, và để xác chứng cho thẩm quyền các quyết định mà giới lãnh đạo Hội Thánh đưa ra đối với những thành viên không chịu tôn trọng sự dạy dỗ của Kinh Thánh trong việc xử lý sự bất hòa theo qui trình được bày tỏ trong các phần trước (Cc. 15-17). Trong bản chất, thẩm quyền Hội Thánh không phải chỉ đóng khung trong các quyết định mang tính tổ chức, sự vụ. Lãnh đạo Hội Thánh “buộc” hay “mở’ (C. 18) không phải chỉ bằng các quyết định mang tính tổ chức (C. 19) mà là ngay từ trong các sự giảng dạy về giáo lý Kinh Thánh. Thẩm quyền Hội Thánh được củng cố hay bị tổn hại là từ cách đáp ứng của các thành viên của Hội Thánh đối với các sự giảng dạy về giáo lý. Khi sự giảng dạy của lãnh đạo Hội Thánh hợp Kinh Thánh và được tôn trọng, linh hồn người nghe sẽ được khai phóng bằng lẽ thật để đáp ứng theo lẽ thật. Nếu sự giảng dạy là phi Kinh Thánh, phản Kinh Thánh hoặc người nghe bịt tai không nghe theo lẽ thật, linh hồn họ sẽ vẫn cứ còn ở trong sự cầm buộc của “sự mê tham của xác thịt, mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời” (2Gi. 2:16) và không có năng lực đáp ứng theo lẽ thật. “Ngọt” và “đắng” là hai vị vốn có của Lời Kinh Thánh. (Sv. Thi. 19:10; 119:103; Khải. 10:10). Cùng là Lời Kinh Thánh cả, nhưng cảm được vị ngọt hay vị đắng là tùy theo khẩu vị thuộc linh của người nghe! Quyền lãnh đạo của Hội Thánh luôn đứng trước hai loại phản ứng trái ngược nhau: Hoặc người ta vâng lời Chúa, chịu đối thoại hợp Kinh Thánh, và sự bất hòa được xử lý, Hội Thánh được gây dựng; hoặc người ta cứ cứng lòng, không đáp ứng theo đòi hỏi của các nguyên tắc Kinh Thánh, không chịu “thông công nơi Thánh Linh”, khư khư giữ lấy ý riêng, tự lập lên làm thầy,… khiến cho thẩm quyền Hội Thánh bị phá ngầm từ trong căn bản. Tất nhiên là luôn có nhiều lý do được những con người vô trách nhiệm viện ra để biện minh cho sự bất chấp của họ trước các đòi hỏi Kinh Thánh. Tuy nhiên sự khẳng định của Kinh Thánh là oai nghiêm và đầy đủ: “15Mọi sự là tinh sạch cho những người tinh sạch, nhưng, cho những kẻ dơ dáy và chẳng tin, thì không sự gì là tinh sạch cả; trái lại, tâm thần và lương tâm họ là dơ dáy nữa. 16Họ xưng mình biết Đức Chúa Trời, nhưng theo những việc làm thì đều từ chối Ngài, thật là đáng ghét, trái nghịch và không thể làm một việc lành nào hết.” (Tít 1:15-16) Như vậy, đối thoại để giải quyết bất hòa có vi phạm sự dạy dỗ của Kinh Thánh không? Không! Hòa thuận không có nghĩa là lẫn tránh đụng chạm, mâu thuẫn. Trốn chạy trước một nan đề, giả bộ như thể không hề có nan đề gì hết là giả hình và ngụy hòa. Thái độ hợp Kinh Thánh của Cơ Đốc Nhân trưởng thành không phải là ngụy hòa mà phải “lấy lòng yêu thương nói ra lẽ chân thật” (Êph. 4:15). Hội Thánh nào thất bại trong việc xử lý các cá nhân có cách đối xử gây hại cho mối thông công đích thực của Hội Thánh thì Hội Thánh ấy phải suy yếu. Sự “thông công” đích thực phải là “sự thông công nơi Thánh Linh” (Phil. 2:1), dẫn đến việc “hiệp ý với nhau, đồng tình yêu thương, đồng tâm, đồng tư tưởng” hầu cho mọi sự trong sinh hoạt của Hội Thánh được đến chỗ “vui mừng trọn vẹn” (Phil. 2:2). Tự lập lên làm thầy, kẻ vạch theo ác ý, thông đồng một cách thiên vị,… Tất cả những sự như thế không phải là “thông công nơi Thánh Linh”, và cần phải được từ bỏ. Sự “thông công nơi Thánh Linh” là sự thông công ở trong sự dắt dẫn của Đức Thánh Linh, có dấu hiệu là sự phù hợp với các nguyên tắc Kinh Thánh. Giữa vòng Hội Thánh ngày nay có một xu hướng sợ nói thẳng, nói thật. Ngày nay, ít thấy ai dám đứng lên chỉ cho thấy sự sai trật của người khác. Tuy nhiên, làm như thế vô hình trung là thông đồng với điều ác. Thông công khác, thông đồng khác. Thông công đem lại sự gây dựng, thông đồng dẫn đến vi phạm, đổ vỡ,… Một khi sự thông công được đánh đồng với sự thông đồng thì công việc của Đức Thánh Linh nhất định phải bị ngăn trở. (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD)
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |