“ĐỂ CÓ THỂ SỐNG CHÂN TÌNH” (1Gi. 4:7-12) “Hỡi kẻ rất yêu dấu, nếu Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta dường ấy, thì chúng ta cũng phải yêu nhau.” (1Gi. 4:11) Mệnh lệnh Kinh Thánh về đời sống Cơ Đốc thực hành thật rõ ràng: “Hễ sự gì anh em đã học, đã nhận, đã nghe ở nơi tôi, và đã thấy trong tôi, hãy làm đi, thì Đức Chúa Trời của sự bình an sẽ ở cùng anh em.” (Phil. 4:9) Dầu vậy, thực tế là chúng ta vẫn cứ còn sống theo thói quen của con người cũ, còn những gì thuộc về con người mới chỉ có trong sự hiểu biết, sự nhận thức mà thôi. Làm thế nào để có thể biến các hiểu biết Cơ Đốc thành thói quen thực hành, nhất là sống đời sống chân tình một cách thường trực theo sự dạy dỗ của Đức Chúa Trời? I. TÌNH YÊU THƯƠNG PHẢI CÓ THỰC Tình yêu của Đức Chúa Trời là điều thực sự có trong Ngài, Kinh Thánh cho biết Ngài là tình yêu thương: “7Hỡi kẻ rất yêu dấu, chúng ta hãy yêu mến lẫn nhau; vì sự yêu thương đến từ Đức Chúa Trời, kẻ nào yêu, thì sanh từ Đức Chúa Trời và nhìn biết Đức Chúa Trời. 8Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương.” (1Gi. 4:7-8) Tình yêu thương là thuộc tính của Đức Chúa Trời, vì thế, tình yêu thương của Đức Chúa Trời là động cơ của Ngài trong mọi sự và vì vậy mà gắn bó thành một thể thống nhất trong ý chỉ của Ngài: “Hỡi Đức Giêhôva, đất được đầy dẫy sự nhân từ Ngài;_Xin hãy dạy tôi các luật lệ Ngài.” (Thi. 119:64) Tình yêu thương của Đức Chúa Trời là một qui luật phổ quát mang tính hoàn vũ (“đất được đầy dẫy sự nhân từ Ngài”, Hb. checed). Cả vũ trụ hiện hữu và tồn tại nhờ tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Tất cả mọi người đều là đối tượng của tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Theo sự nhìn nhận của Đức Chúa Trời, tất cả mọi người đều quan trọng; tất cả mọi người, trong mọi hoàn cảnh, đều phải được yêu thương. Triết học và các tôn giáo của đời này có thể dạy ngược lại, nhưng sự bày tỏ của Kinh Thánh là Đức Chúa Trời yêu thương tất cả mọi người, mỗi người đều được Đức Chúa Trời trân trọng: “6Người ta há chẳng bán năm con chim sẻ giá hai đồng tiền sao? Nhưng Đức Chúa Trời không quên một con nào hết. 7Dầu đến tóc trên đầu các ngươi cũng đã đếm cả rồi. Đừng sợ chi, vì các ngươi trọng hơn nhiều chim sẻ.” (Lu. 12:6-7) Đối với các Cơ Đốc Nhân, tình yêu thương của Đức Chúa Trời thực sự sâu đậm và rõ nét. Tính sâu đậm của tình yêu thương của Đức Chúa Trời đối với Cơ Đốc Nhân không phải do sự thiên vị, vì Đức Chúa Trời không thiên vị. Tính sâu đậm của tình yêu thương của Đức Chúa Trời mà Cơ Đốc Nhân có được là do Cơ Đốc Nhân là người chịu thiết lập mối quan hệ thân mật với Ngài, họ chấp nhận Ngài nhiều hơn nên họ có được Ngài được nhiều hơn, họ thuận phục dưới sự dắt dẫn của Ngài: “14Ta là người chăn chiên hiền lành, Ta quen chiên Ta, và chiên Ta quen Ta, 15cũng như Cha biết Ta, và Ta biết Cha vậy; Ta vì chiên Ta phó sự sống mình.” (Gi. 10:14-15) Đức Chúa Trời “là sự yêu thương”, do đó, ý muốn (“luật lệ”) của Ngài là ý muốn yêu thương. Tình yêu thương của Đức Chúa Trời phải hiện diện trong tất cả những gì còn thực sự được ở trong Ngài. Chúng ta tự nhận rằng mình là Cơ Đốc Nhân, là người đã được cứu nhờ tình yêu thương của Đức Chúa Trời và được cứu vào trong tình yêu thương của Đức Chúa Trời, chúng ta cũng phải thực sự có tình yêu thương của Ngài; đó là lý do vì sao Kinh Thánh phán rằng “kẻ nào yêu, thì sanh từ Đức Chúa Trời và nhìn biết Đức Chúa Trời”. II. TÌNH YÊU THƯƠNG PHẢI SỐNG ĐỘNG Phương diện thứ hai của tình yêu thương của Đức Chúa Trời là tình yêu thương của Ngài có quyền năng hành động. Tình yêu thương của Đức Chúa Trời luôn luôn sống và động… “Hỡi Đức Giêhôva, sự nhân từ Ngài ở trên các từng trời;_Sự thành tín Ngài đến tận các mây.” (Thi. 36:5) Chúng ta được bảo tồn nhờ tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Ngài đã tạo dựng nên chúng ta và Ngài hằng cưu mang chúng ta… “3Hỡi nhà Giacốp, và hết thảy các ngươi là Dân Sót của nhà Ysơraên, hãy nghe Ta, Ta đã gánh vác các ngươi từ lúc mới sanh, bồng ẵm các ngươi từ trong lòng mẹ. 4Cho đến chừng các ngươi già cả, đầu râu tóc bạc, Ta cũng sẽ bồng ẵm các ngươi. Ta đã làm ra, thì sẽ còn gánh vác các ngươi nữa. Ta sẽ bồng ẵm và giải cứu các ngươi.” (Ês. 46:3-4) Ngài đã làm tất cả để cho chúng ta được an toàn… “Ta đã dùng dây nhân tình, dùng xích yêu thương kéo chúng nó đến. Ta đã như những kẻ cởi ách khỏi hàm chúng nó, và để đồ ăn trước mặt chúng nó.” (Ô. 11:4) Tình yêu thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta thường được Kinh Thánh diễn đạt như tình mẫu tử: “Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao? Dầu đàn bà quên con mình, Ta cũng chẳng quên ngươi.” (Ês. 49:15) Đức Chúa Trời đã đi bước trước trong việc cứu chuộc chúng ta thể theo tình yêu thương của Ngài: “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.” (Rô. 5:8) Chính vì tất cả những điều kể trên mà tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã thể hiện ra theo một cách thế không có gì so sánh được: “9Lòng Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta đã bày tỏ ra trong điều nầy: Đức Chúa Trời đã sai Con Một Ngài đến thế gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống. 10Nầy, sự yêu thương ở tại đây: Ấy chẳng phải chúng ta đã yêu Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu chúng ta, và sai Con Ngài làm của lễ chuộc tội chúng ta.” (1Gi. 4:9-10) Còn chúng ta thì sao? Điều gì đang “sống động” trong con người chúng ta? Phải chăng đó là tình yêu thương có thực theo mẫu mực của Đức Chúa Trời hay một điều gì khác chưa đẹp ý Ngài? “9Lòng yêu thương phải cho thành thật. Hãy gớm sự dữ mà mến sự lành. 10Hãy lấy lòng yêu thương mềm mại mà yêu nhau như anh em; hãy lấy lẽ kính nhường nhau.” (Rô. 12:9-10) III. TÌNH YÊU THƯƠNG PHẢI THƯỜNG TRỰC Giả bộ yêu thương không bao giờ là tình yêu thương, mà đó là tội lỗi. Cố gắng yêu thương cũng chưa phải là tình yêu thương, vì sự thành tâm chưa trọn vẹn để làm nên tình yêu thương thật (“chân tình”). Chỉ có hết lòng yêu thương mới thực sự là tình yêu thương, vì chỉ có như thế thì ý chí, lý trí, và tình cảm mới hiệp nhau làm thành hành động yêu thương: “Hỡi các con cái bé mọn, chớ yêu mến bằng lời nói và lưỡi, nhưng bằng việc làm và lẽ thật.” (1Gi. 3:18) Nếu thật là tình yêu thương thì sự thành thật sẽ cặp theo, và người xưa gọi đó là “sự chân tình”. Chân tình là biểu hiện thống nhất của tình yêu thương và sự hết lòng. Sự hết lòng, tức sự thành tâm, luôn luôn là thuốc thử của tình yêu thương. Nhờ sự thành tâm mà tình yêu thương mới có thể phát triển và biểu hiện qua hành động yêu thương. Vì vậy, tình yêu thương thật luôn luôn được nhận dạng qua sự phục vụ: “Hỡi anh em, anh em đã được kêu gọi đến sự tự do, song chớ lấy sự tự do đó làm dịp cho anh em ăn ở theo tánh xác thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu thương làm đầy tớ lẫn nhau.” (Gal. 5:13) Biểu hiện tập trung của chân tình là ý thức phục vụ thường trực do tình yêu thương thúc giục. Chúng ta không thể yêu thương “nửa vời” hay “theo mùa” được vì Đức Chúa Jêsus “đã yêu kẻ thuộc về mình trong thế gian, thì cứ yêu cho đến cuối cùng” (Gi. 13:1b). Sự gắn bó làm một giữa tình yêu thương thật với ý thức phục vụ thường trực được minh họa một cách sống động qua việc Đức Chúa Jêsus rửa chân cho các môn đồ của mình, và Ngài muốn chúng ta phải sống trong ý thức phục vụ nhau một cách thường trực theo tiếng gọi của tình yêu thương: “14Vậy, nếu Ta là Chúa là Thầy, mà đã rửa chân cho các ngươi thì các ngươi cũng nên rửa chân lẫn cho nhau. 15Vì Ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như Ta đã làm cho các ngươi.” (Gi. 13:14-15) Ý muốn của Đức Chúa Trời trên đời sống của chúng ta là rõ ràng: Ngài muốn chúng ta có một tình yêu thương thường xuyên, một tấm lòng phục vụ thường xuyên như Ngài hằng thường xuyên về mọi sự đối với chúng ta: “11Hỡi kẻ rất yêu dấu, nếu Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta dường ấy, thì chúng ta cũng phải yêu nhau. 12Chưa hề có ai thấy Đức Chúa Trời; nếu chúng ta yêu nhau, thì Đức Chúa Trời ở trong chúng ta, và sự yêu mến Ngài được trọn vẹn trong chúng ta.” (1Gi. 4:11-12) Sự chân tình (tình yêu thương chân thật) là một tổ hợp thống nhất giữa ý chí, lý trí, và tình cảm. Để có được sự chân tình, và sống chân tình thường trực, cần phải có sự can thiệp thường xuyên của ý chí và lý trí, vì “chúng ta cũng phải yêu nhau” là mệnh lệnh Kinh Thánh, không phải là sự tùy chọn. Tình cảm yêu thương không phải là một điều có khả năng tự sinh tồn, vì khả năng ấy vốn không có trong con người tự nhiên của chúng ta mà là “đến từ Đức Chúa Trời”, do đó cần được ý chí và lý trí gìn giữ. Mặt khác, tự nhận mình là Cơ Đốc Nhân, chúng ta có phận sự thể hiện Đức Chúa Trời bằng và qua đời sống của mình, Đức Chúa Trời phải “ở trong chúng ta”. Chúng ta cũng còn có phận sự yêu mến Đức Chúa Trời nữa, và đời sống chân tình sẽ giúp cho “sự yêu mến Ngài được trọn vẹn trong chúng ta” vì tình yêu thương sẽ đem lại cho chúng ta tình yêu thương cũng như sẽ đưa chúng ta đến với tình yêu thương. Đời sống chân tình thường trực có dấu hiệu chỉ định của riêng nó: “4Tình yêu thương hay nhịn nhục, tình yêu thương hay nhân từ, tình yêu thương chẳng ghen tị, chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo, 5chẳng làm điều trái phép, chẳng kiếm tư lợi, chẳng nóng giận, chẳng nghi ngờ sự dữ, 6chẳng vui về điều không công bình, nhưng vui trong lẽ thật. 7Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự.” (1Cô. 13:4-7) Kinh Thánh phán cho chúng ta biết rằng chỉ khi nào chúng ta sống đầu phục Đức Thánh Linh hoàn toàn thì chúng ta mới có thể sống chân tình thường trực được, vì tình yêu thương là “trái của Thánh Linh”: “Nhưng trái của Thánh Linh, ấy là lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ.” (Gal. 5:22-23) Sống chân tình một cách thường trực là sống trong thuộc tính yêu thương của Đức Chúa Trời, đặt mình dưới sự dắt dẫn của Ngài để được Ngài chuyển giao thuộc tính ấy cho chúng ta. Sống chân tình là duy trì một trạng thái quân bình giữa ý chí, lý trí, và tình cảm để giữ cho tình cảm được sống và động đúng hướng trong con người mới của chúng ta (2Cô. 5:17). Sống chân tình đồng nghĩa với việc sống đầu phục Đức Thánh Linh trong mọi sự; biết nghe thấy và vâng theo tiếng phán của Ngài trong mọi sự, mọi lúc. Sống chân tình là biết chiến đấu và chiến thắng con người cũ của mình một cách hợp Kinh Thánh (Gal. 5:16-18). Sống chân tình là thường trực là thực hành chứ không chịu dừng lại trên cảm xúc và sự hiểu biết; đó là bước phát triển từ lời nói sang việc làm trong đời sống: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, nếu Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta dường ấy, thì chúng ta cũng phải yêu nhau.” (1Gi. 4:11) (Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD)
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |