“PHẢI CHĂM LO CÔNG VIỆC” (Lu. 2:41-52) “… Chúng tôi khuyên anh em… ráng tập ăn ở cho yên lặng, săn sóc việc riêng mình, lấy chính tay mình làm lụng, như chúng tôi đã dặn bảo anh em…” (1Tê. 4:11) Khi tạo dựng nên Ađam và đặt vào vườn Êđen, Đức Chúa Trời cũng đồng thời ban cho con người việc làm (Sáng. 2:15). Dầu vất vả, cực nhọc, sự lao động vẫn có ích cho con người (Truyền. 2:24). Sự lao động mở ra cơ hội cho con người thể hiện năng lực và sự sáng tạo của mình; đem lại cho họ và người nhà họ sự bảo đảm về cuộc sống vật chất cũng như đạt được một số mục tiêu để đóng góp cho sự thịnh vượng chung của đất nước và cho cả nhân loại. Là Cơ Đốc Nhân, chúng ta phải theo đuổi công việc mưu sinh của mình theo những nguyên tắc Kinh Thánh nào để có thể hoàn thành nghĩa vụ lao động của chúng ta mà vẫn được đẹp ý Đức Chúa Trời? I. PHẢI “LO VIỆC CHA” Sự kiện nổi bật khi Đức Chúa Jêsus lên 12 tuổi được Kinh Thánh trước thuật là việc Ngài bắt đầu tập trung vào việc chăm lo công việc mà Cha Ngài đã giao. Tuy nhiên, lúc bấy giờ chẳng ai hiểu điều ấy cả! “49Ngài thưa rằng: Cha Mẹ kiếm tôi làm chi? Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha tôi sao? 50Nhưng hai người không hiểu lời Ngài nói chi hết.” (C. 49-50) Trong đoạn văn chúng ta đang nghiên cứu, Đức Chúa Jêsus được 12 tuổi. Đối với một người Do Thái bình thường, tuổi 12 là tuổi chuyển từ sự dạy dỗ của mẹ sang sự dạy dỗ của cha. Ở tuổi 12, một “bé trai” Do Thái bắt đầu tập làm “đàn ông” trong công việc. Từ tuổi 12, một nam thiếu niên Do Thái phải bắt đầu học một công việc gì đó theo ý muốn của cha mình. Từ tuổi 12, một nam thiếu niên Do Thái cũng phải có phận sự tháp tùng cha mình lên Giêrusalem dự lễ hàng năm. Từ tuổi 12, một nam thiếu niên Do Thái bắt đầu tập áp dụng những gì được mẹ dạy dỗ cho đời sống mình. “41Vả, hằng năm cứ đến ngày Lễ Vượt Qua, Cha Mẹ Đức Chúa Jêsus thường đến thành Giêrusalem. 42Khi Ngài lên mười hai tuổi, theo lệ thường ngày lễ, cùng lên thành Giêrusalem.” (C. 41-42) Công việc của mỗi người đều khác nhau. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu một công việc từ đâu? Trước hết, chúng ta cần được “cho phép”, tức cần phải có được sự chuẩn thuận, để khởi đầu một công việc. Đức Chúa Jêsus đã đến để làm theo ý muốn của Đức Chúa Cha, Ngài có hướng đi và giữ vững hướng đi của mình. Trong khi đó, những người chung quanh đi theo hướng riêng của họ, và đó là lý do khiến có sự lạc điệu trong đời sống, ngay cả giữa một gia đình: “43Các ngày lễ qua rồi, Cha Mẹ trở về, con trẻ là Jêsus ở lại thành Giêrusalem, mà Cha Mẹ không hay chi hết. 44Hai người tưởng rằng Ngài cũng đồng đi với bạn đi đường, đi trót một ngày, rồi mới tìm hỏi trong đám bà con quen biết; 45nhưng không thấy Ngài, bèn trở lại thành Giêrusalem mà tìm.” (C. 43-45) Cũng có khi một công việc được bắt đầu nhờ “thừa hưởng”. Trong việc kinh doanh, chúng ta cũng đã từng biết có những công việc mang cả tên người sáng lập lẫn tên người đương nhiệm, tên của cả cha và con, và đó là những công việc mang dấu ấn của sự kêu gọi và chuyển giao rất rõ nét. Trong cương vị Cơ Đốc Nhân, tức trong gia đình Cơ Đốc, chúng ta cũng được kế thừa “việc Cha” một cách tương tự. Một khi thực sự được ở trong “việc Cha”, người ta thường rất tự nhiên, thành thạo, và tận tụy. Đó chính là trường hợp của Đức Chúa Jêsus năm Ngài lên 12 tuổi: “46Khỏi ba ngày, gặp lại Ngài trong Đền Thờ đang ngồi giữa mấy thầy thông thái, vừa nghe vừa hỏi. 47Ai nấy nghe, đều lạ khen về sự khôn ngoan và lời đối đáp của Ngài.” (C. 46-47) Tận tụy cho “việc Cha” là một điều phải lẽ, đó là một đức hạnh cao quí. Tuy nhiên, nhận thức cho được một người đang ở trong công việc nào không phải là điều dễ dàng! Và, sống trong đời, chúng ta phải đồng thời hoàn thành nhiều “công việc” khác nhau sao cho hài hòa. Đức Chúa Jêsus là Ngôi Hai trong Ba Ngôi Đức Chúa Trời. Ngài là Đức Chúa Trời, nhưng để cứu độ nhân loại Ngài đã phải đến thế gian làm người, sống kiếp người, đồng thời làm trọn mọi loại “việc Cha” theo ý chỉ Thiên Thượng: “48Khi Cha Mẹ thấy Ngài, thì lấy làm lạ, và Mẹ hỏi rằng: Hỡi con, sao con làm cho hai ta thể nầy? Nầy, Cha và Mẹ đã khó nhọc lắm mà tìm con… 51Đoạn, Ngài theo về thành Naxarét và chịu lụy Cha Mẹ. Mẹ Ngài ghi các lời ấy vào lòng. 52Đức Chúa Jêsus khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta.” (C. 48, 51-52) Đức Chúa Jêsus phán rằng Ngài phải lo việc Cha Ngài. Cha Ngài đã giao cho Ngài việc gì? “Đức Chúa Jêsus phán rằng: Đồ ăn của Ta tức là làm theo ý muốn của Đấng sai Ta đến, và làm trọn công việc Ngài.” (Gi. 4:34) II. PHẢI RÁNG “SĂN SÓC VIỆC RIÊNG” Người ta ăn là để nuôi sống bản thân, đồ ăn đem lại sự sống thuộc thể cho thân thể; trên một phương diện, đồ ăn là sự sống cho thân thể. Đức Chúa Jêsus muốn dạy chúng ta rằng sự sống của chúng ta phải là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Chúng ta sống là để làm đẹp ý Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, dưới nguyên tắc bao quát này, liệu chúng ta có được Kinh Thánh dạy cho biết một nguyên tắc nào khác về “công việc riêng” của chúng ta hay không? “… Chúng tôi khuyên anh em… ráng tập ăn ở cho yên lặng, săn sóc việc riêng mình, lấy chính tay mình làm lụng, như chúng tôi đã dặn bảo anh em…” (1Tê. 4:11) Lời dạy của Sứ Đồ Phaolô dành cho chúng ta là phải hết sức (“ráng”) chuyên tâm (“săn sóc”) “việc riêng mình”. Tất nhiên “việc riêng mình” có nghĩa chẳng phải là “việc người khác” nhưng nhận thức cho đúng việc gì là “việc riêng mình” là một điều rất quan trọng. Đối với Cơ Đốc Nhân, “việc riêng mình” phải chắc là việc được Đức Chúa Trời chuẩn thuận, và vì vậy, “việc riêng mình” của Cơ Đốc Nhân hoàn toàn khác với “việc riêng” của người chưa được cứu. “Việc riêng mình” của Cơ Đốc Nhân không còn thuần túy là “việc riêng” như ngày xưa khi chưa được cứu. “Việc riêng mình” của Cơ Đốc Nhân phải là bộ phận của “việc Cha” trong đời sống của họ trên đời này vì cả đời sống họ đã trở nên của lễ cho Đức Chúa Trời: “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.” (Rô. 12:1) “Hễ làm việc gì, hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa, chớ không phải làm cho người ta.” (Côl. 3:23) Chúng ta vốn biết rằng Satan luôn muốn chúng ta bị lôi cuốn vào công việc của nó, nhưng mỗi một chúng ta đều có phận sự phải hoàn thành “việc Cha”. Ác Giả là Satan luôn muốn chúng ta bị vùi lấp trong nhiều việc khác để xao lãng “việc Cha”. Ý muốn của Đức Chúa Trời là chúng ta phải toàn tâm toàn trí cho công việc mà Đức Chúa Trời đã đặt để chúng ta vào để nổ lực phấn đấu trong sự nương cậy nơi Ngài và chỉ duy nhất nơi Ngài. Cơ Đốc Nhân chẳng những có quyền theo đuổi sinh kế mà họ còn phải tận tụy trong công việc Đức Chúa Trời đã cho phép họ hoạt động trong đời này để làm sinh kế nữa: “7Chính anh em biết điều mình phải làm để học đòi chúng tôi; vì chúng tôi không có ăn ở sái bậy giữa anh em, 8chưa từng ăn dưng của ai, nhưng đêm ngày làm lụng khó nhọc, để khỏi lụy một người nào trong anh em hết. 9Chẳng phải chúng tôi không có quyền lợi được ăn dưng, nhưng muốn làm gương cho anh em, để anh em bắt chước. 10Khi chúng tôi ở cùng anh em, cũng đã rao bảo cho anh em rằng: Nếu ai không khứng làm việc, thì cũng không nên ăn nữa . 11Vả, chúng tôi nghe trong anh em có kẻ ăn ở bậy bạ, chẳng hề làm lụng, trở chăm những sự vô ích thôi. 12Chúng tôi nhân danh Đức Chúa Jêsus Christ, bảo và khuyên những kẻ đó phải yên lặng mà làm việc, hầu cho ăn bánh của mình làm ra.” (2Tê. 3:7-12) Kinh Thánh dạy Cơ Đốc Nhân phải sống chăm chỉ, lương thiện, trung tín, và hào phóng với mọi người… “Hãy siêng năng mà chớ làm biếng; phải có lòng sốt sắng; phải hầu việc Chúa.” (Rô. 12:11) “Tôi từng bày bảo luôn cho anh em rằng phải chịu khó làm việc như vậy, để giúp đỡ người yếu đuối, và nhớ lại lời chính Đức Chúa Jêsus có phán rằng: Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.” (Công. 20:35) “Kẻ vốn hay trộm cắp chớ trộm cắp nữa; nhưng thà chịu khó, chính tay mình làm nghề lương thiện, đặng có vật chi giúp cho kẻ thiếu thốn thì hơn.” (Êph. 4:28) “9Hãy khuyên những tôi tớ phải vâng phục chủ mình, phải làm cho đẹp lòng chủ trong mọi việc, chớ cãi trả, 10chớ ăn cắp vật chi, nhưng phải hằng tỏ lòng trung thành trọn vẹn, để làm cho tôn quí Đạo Đức Chúa Trời, là Cứu Chúa chúng ta, trong mọi đường.” (Tít 2:9-10) III. “NHƯNG TRƯỚC HẾT, HÃY TÌM KIẾM NƯỚC ĐỨC CÚA TRỜI” Nguyên tắc Kinh Thánh cho thấy rằng Cơ Đốc Nhân “phải lo việc Cha” nhưng đồng thời cũng phải ráng “săn sóc việc riêng” của nhà mình để mưu cầu sinh kế, chẳng những cho bản thân mà cũng còn cho cả gia đình. Vậy, nguyên tắc Kinh Thánh nào giúp cho Cơ Đốc Nhân giữ được quân bình giữa hai lĩnh vực hoạt động này? Trước hết, chúng ta cần nhắc lại nguyên tắc làm ích, nguyên tắc tự do, nguyên tắc gây dựng, và nguyên tắc vinh hiển: “Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi.” (1Cô. 6:12) “Mọi sự đều có phép làm nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đếu làm gương tốt.” (1Cô. 10:23) “Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm.” (1Cô. 10:31) Satan không bao chịu giờ ngồi yên để chúng ta làm trọn những điều Đức Chúa Trời kỳ vọng nơi chúng ta. Satan vừa không muốn chúng ta được làm ích, vừa không muốn chúng ta được tự do, cũng chẳng muốn anh chị em trong Chúa của chúng ta được gây dựng, và luôn luôn tìm cách làm cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời bị tổn hại. Vả lại, tự thân chúng ta cũng không có đủ khả năng làm được những điều chúng ta muốn (Gal. 5:17) vì chúng ta hoàn toàn bất lực trong thân xác này (Rô. 7:14). Chúng ta luôn đứng trước nguy cơ bị cám dỗ, không những chỉ bởi Satan mà còn bởi tư dục và thế gian nữa, và đó là điều Đức Chúa Trời muốn chúng ta không bị mắc mướu (1Gi. 2:15-17). Nguyên tắc bao quát mà chúng ta phải theo là cứ giữ vững địa vị công nghĩa mà mình đã được lập, sống vững vàng đời sống công nghĩa thực hành, bền đỗ trong tiến trình nên thánh: “Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa.” (Ma. 6:33) Trong các nhân vật Kinh Thánh, thành công trên phương diện mưu sinh không ai bằng được Gióp; cũng chẳng ai phải chịu tổn thất lớn như Gióp; và cũng ít ai kinh nghiệm Chúa được sâu sắc như Gióp: “Ngài chẳng xây mặt khỏi người công bình;_Song Ngài khiến họ đồng ngồi cùng các vua trên ngôi mãi mãi,_Và họ được cao trọng.” (Gióp 36:7) Chính nhờ có được một sự kinh nghiệm sâu đậm như thế mà Gióp đã có thể mạnh mẽ xác quyết: “Dẫu Chúa giết ta, ta cũng còn nhờ cậy nơi Ngài;_Nhưng ta sẽ binh vực tánh hạnh ta trước mặt Ngài.” (Gióp 13:15) Thái độ của Gióp cũng chính là thái độ mà Đức Chúa Trời muốn mỗi chúng ta phải có trước mọi thành bại trong những công việc mà chúng ta đã được chứng giải là “việc Cha”, cho dầu đó là công việc trong lĩnh vực mưu sinh, “việc riêng mình”! Rev. Đoàn Nhật Tân, PhD
Comments are closed.
|
Author“Side-By-Side Support Archives
March 2023
Categories |